Bài dự thi “Vòng tay Công đoàn” lần thứ 5, Tổng Liên đoàn Lao động Việt Nam

Thứ hai - 10/11/2025 15:01 37 0
Những vòng tay không khoảng cách
(Hồi ức mùa dịch của một gia đình công nhân ngành Điện)

Những ngày đầu năm 2021, khi cả nước đang hân hoan đón xuân Tân Sửu thì quê tôi – Chí Linh, Hải Dương – bỗng chốc trở thành tâm dịch COVID-19. Đường phố vắng lặng, hàng quán đóng cửa, mọi nhịp sống chậm lại. Nhưng có một nơi không thể chậm lại, đó là Công ty Cổ phần Nhiệt điện Phả Lại nơi vợ chồng tôi cùng công tác.

 Dù ngoài kia là rào chắn, phong toả, giãn cách. Nhưng bên trong nhà máy, chồng tôi cùng các đồng nghiệp vẫn thay nhau đi ca, bám trụ trong khu cách ly tập trung của Nhà máy để giữ cho dòng điện luôn ổn định và liên tục, đảm bảo lưới điện Quốc gia không bao giờ gián đoạn.

Ngày đầu tiên bước vào đợt cách ly, chồng tôi kéo vali rời nhà trong bộ đồ bảo hộ, khẩu trang kín mít. Anh đi không phải vì nhiễm bệnh, mà vì một lý do thiêng liêng là giữ cho từng mái nhà vẫn sáng đèn, kể cả khi trái tim mình phải tạm rời tổ ấm.

Chúng tôi tạm biệt nhau bằng một cái siết tay. Con trai ba tuổi chưa hiểu chuyện, chỉ bám chân bố mà khóc, hỏi:

              “Bố đi đâu đấy?”
              “Bố đi bật điện cho mọi người.”


Câu trả lời giản dị ấy như một lời thề của những người công nhân ngành Điện giữa mùa dịch: dù thế nào, dòng điện cũng phải sáng. Thế là gia đình tôi tạm chia ba ngả: Anh ở khu cách ly tập trung của nhà máy, tôi công tác tại một trạm điện lẻ, vừa đi làm, vừa gửi con cho ông bà nội trông giúp. Những ngày ấy, con trai nhỏ của tôi mỗi ngày đều ngóng mẹ qua cổng, ngóng bố qua màn hình điện thoại.

Là Công nhân vận hành thiết bị quan trọng tại phòng điều khiển Trung tâm, trái tim của Nhiệt điện Phả Lại và cả lưới điện miền Bắc, Anh cùng đồng nghiệp lập tức vào khu cách ly tại chỗ, chia nhau 3 ca 3 kíp, không để bất kỳ giây phút nào lưới điện ngưng trệ, dù ngoài kia dịch giăng lối, lo âu bủa vây.

 
                                        Phòng điều khiển Trung tâm, trái tim của Nhiệt Điện Phả Lại mùa dịch COVID-19
    
Ở trong đó các anh không đơn độc. Tổ chức Công đoàn Công ty đã sát cánh từ những ngày đầu cách ly. Không ồn ào, không phô trương, sự hiện diện của Công đoàn lặng lẽ mà vững vàng như một người thân trong gia đình, luôn âm thầm lo toan từng bữa cơm, giấc ngủ cho anh em công nhân. Từng suất ăn được chuẩn bị đủ chất, từng hộp khẩu trang được phát tận tay, từng chai sát khuẩn đặt ngay cửa phòng điều khiển… Nhưng điều chạm sâu vào lòng người nhất, lại là những điều tưởng chừng nhỏ bé: một bát canh nóng đêm khuya thay lời nhắn "Anh em giữ sức nhé!", một bàn bóng bàn được kê vội nơi hành lang để sau ca trực, tiếng cười lại vang lên xua tan mỏi mệt.

Có hôm, anh kể tôi nghe:

“Anh vừa ăn xong suất cơm, công đoàn mới gửi thêm mấy hộp sữa và trứng, tất cả lại rôm rả như trẻ con được quà!”

“Đêm qua anh mệt, có chị bên Công đoàn nấu canh mang tận phòng trực. Vừa ăn vừa cay mắt. Không biết vì mệt hay vì thấy nhớ nhà.”

Trong những ngày giãn cách, một chiếc điện thoại là vật bất ly thân để các anh kết nối với vợ con. Một lời nhắn, một nụ cười, một tấm ảnh con nhỏ gửi qua Zalo… đều trở nên quý giá vô cùng. Và phía sau những điều tưởng chừng giản đơn đó, luôn có bàn tay của những người cán bộ công đoàn: lặng lẽ, tận tuỵ, không lời hoa mỹ nhưng luôn có mặt đúng lúc, họ thắp lên ngọn lửa ấm trong lúc khó khăn, để những người đàn ông vững tay giữ dòng điện sáng.

Ngày thứ 6 của đợt cách ly: Giữa lúc dịch bệnh căng thẳng, tưởng chừng chỉ con người mới bị kẹt lại sau những chốt phong toả. Ở quê tôi, gà đồi – một loại gia cầm được coi là đặc sản cũng bị mắc kẹt. Gà đến ngày xuất chuồng mà chẳng ai mua, thương lái không vào được, gà cứ ăn ngày ăn đêm, cám thì hết, chuồng thì chật. Bà con lo lắng nhìn đàn gà mỗi ngày một lớn mà không biết phải làm sao. Thấy tình cảnh ấy, Công đoàn Công ty tôi liền đứng ra kêu gọi: "Vì quê hương - mua gà, trao yêu thương!"

 
                                            Nhiệt điện Phả Lại hỗ trợ mua gà giúp cho nhân dân địa phương ảnh hưởng bởi COVID 19

Rồi thế là những thùng gà lần lượt được chở đến từng phòng, từng khu tập thể. Gà về tới đâu, tiếng cười theo tới đó. Mùa dịch, ai cũng lo toan, vậy mà chỉ nhờ mấy con gà, bỗng dưng tình người được kéo gần lại. Chúng tôi, những người vợ, người mẹ ở lại hậu phương, vừa đi làm, vừa chăm con, giờ lại thêm “chức vụ mới”: Chủ trại gà bất đắc dĩ. Ai cũng nghĩ đơn giản: “Mua dăm ba con gà có gì đâu!”. Nhưng rồi mới biết, mỗi con gà là một chương hồi ức nhớ đời! Tôi cũng hăng hái đăng ký: 5 con! Vừa để ủng hộ bà con nông dân quê mình. Nhưng ai ngờ, cả 5 con gà được thả thẳng vào sân, không thùng, không lồng, chẳng dây buộc. Bọn chúng nhìn tôi bằng ánh mắt hoang dại, rồi bất ngờ tung tăng như những vũ công. Hôm đó, tôi không đi làm – TÔI ĐI … BẮT GÀ! Và thế là cuộc đời tôi chính thức rẽ ngang: từ công nhân ngành điện sang nghề tay trái – diễn viên phim hành động. Người ta bảo “Giải cứu nông sản là nghĩa tình”. Nhưng xin thưa, sau một buổi sáng rượt gà quanh sân, tôi nghiệm ra: nghĩa tình cũng có mùi… mồ hôi và tiếng thở dốc!

      Gọi điện cho chồng, Anh cười ngặt nghẽo và buông câu:
     “Cứ tưởng mình là gà, hoá ra mình là thóc, em ơi ?”

Chúng tôi đùa nhau: “Công đoàn đã giúp chị em rèn luyện thể lực qua môn thể thao săn gà!” Giải cứu gà mà thành giải trí cộng đồng luôn rồi. Nhưng đằng sau những bi hài ấy là tấm lòng dành cho quê hương Chí Linh giữa cơn bĩ cực. Mỗi con gà được mua là một nỗi lo được gỡ bỏ khỏi vai người nông dân. Và phía sau sự hỗ trợ âm thầm ấy, Công đoàn vẫn luôn lặng lẽ kết nối để nghĩa tình chưa bao giờ gián đoạn như chính dòng điện chúng tôi đang gìn giữ.

Giữa những tiếng cười, tôi không biết rằng cơ thể mình đang dần đuối sức. Ngày thứ 12 của đợt cách ly. Sau ca làm trở về người tôi sốt, mệt lả, ho không dứt. Tôi dương tính với COVID 19. Tôi lặng người, không phải vì sợ bệnh mà vì biết mình sắp phải rời xa con. Con được gửi ông bà, còn tôi nằm co ro trong căn phòng nhỏ, không chồng, không con, tự lo cho bản thân. Đêm tôi sốt đến mê man. Giữa khoảnh khắc ấy, tôi bật khóc, không phải vì bệnh, mà vì tôi tủi thân. Tin nhắn Chồng tôi gửi: “Em nghỉ ngơi đi, đừng cố gắng gì cả. Giá mà anh được ở cạnh em lúc này.” Tôi thiếp đi, không đủ sức nhắn lại gì nữa!

Những ngày sau đó, là tiếng con trai ba tuổi gọi video:

“Mẹ ơi, mẹ đâu rồi? Bao giờ mẹ về?”

Mỗi lần tắt máy, nước mắt tôi lại rơi, âm thầm, lặng lẽ. Tôi nhớ con. Nhớ chồng. Nhớ một bàn tay nắm lấy tôi khi tôi mệt. Nhưng giờ, tôi chỉ có bốn bức tường. Và tiếng thở khò khè của chính mình.

Công đoàn lúc ấy như một vòng tay thật sự. Họ không đến bằng tiếng còi, mà bằng những chiếc túi treo trước cửa và một tờ giấy nhỏ ghi tay:
 
“KHÔNG AI BỊ BỎ LẠI PHÍA SAU ”

Đồng nghiệp, người thân thay nhau nhắn tin hỏi han. Có chị còn đứng từ xa gọi vọng vào cười bảo:“Cố lên nhé, khỏe nhanh để lại bắt gà!” Có người mang túi cơm nóng đến tận cửa. Có chị còn viết hẳn một bài thơ hài tặng tôi:
“Ốm thì cũng phải xinh
Mặt xanh nhưng tâm sáng
Mai khỏe lại đi làm
Để lại cùng nuôi gà!”

Chính những tiếng cười nhỏ nhoi đó, những sự quan tâm từ Công đoàn, người thân và từ Anh tưởng như vụn vặt đó, đã giữ tôi lại, giữa những lúc tưởng mình muốn gục ngã nhất! Tôi hiểu ra rằng “Tình yêu không chỉ là được nắm tay, mà còn là biết chờ nhau qua những ngày yếu đuối nhất, xa xôi nhất.”
Ngày thứ 22 của đợt cách ly: chồng tôi cuối cùng cũng được về. Nhưng chúng tôi không ôm nhau, không nắm tay. Chúng tôi nhìn qua lớp kính cửa sổ, trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt đã thay cho mọi điều muốn nói.

Và rồi ngày 26 của đợt cách ly khép lại, tôi chính thức được trở lại,hoà nhập cùng cộng đồng với niềm hân hoan khó tả. Dịch bệnh lùi xa, những con gà “bất trị” cũng đã yên vị trong nồi cháo, nhưng có một điều vẫn ở lại là tình người. Là sự gắn kết không biên giới giữa những công nhân nơi đầu máy Tổ quốc. Là hơi ấm lặng thầm của Công đoàn, không hào nhoáng, không ồn ào, nhưng bền bỉ. Công đoàn không chỉ chăm lo cho bữa cơm ca hay hộp sữa lúc khuya, mà còn là người truyền đi niềm tin, sự gắn kết, là điểm tựa để chúng tôi mạnh mẽ hơn mỗi khi mỏi mệt. Giữa những biến cố, tôi nhận ra: Gia đình không chỉ là nơi có máu mủ ruột rà. Gia đình còn là nơi, giữa giông bão, có người đỡ ta dậy, cười và nói: "Có Công đoàn đây rồi!" Và có lẽ, chính điều đó đã khiến Chồng tôi viết những câu thơ mà tôi đọc xong, đã không thể kìm nước mắt:
 
Bố trực giữa bão giông
Vì dòng điện Tổ quốc
Vì đồng đội của bố
Vì bữa cơm của mẹ
Vì nụ cười của con.

Tôi giữ mãi bài thơ ấy trong tim như giữ lấy một ngọn lửa ấm áp. Chúng tôi không chỉ đang thắp sáng từng con phố, từng mái nhà, mà còn đang thắp sáng nhau, bằng tình đồng chí, bằng tình yêu thương, bằng niềm tin không bao giờ tắt. Tôi tin, mai này con tôi lớn lên, con sẽ hiểu: Bố mẹ đã từng xa con không phải vì muốn, mà vì muốn giữ cho mọi mái nhà khác được “ gần bên yêu thương! ” Và phía sau bố mẹ, luôn có một vòng tay rộng mở - vòng tay Công đoàn. Đó là nơi giữ cho tình đồng nghiệp luôn ấm, cho niềm tin luôn sáng.

“Công đoàn – không chỉ là tổ chức đại diện quyền lợi, mà còn là nơi chở che những trái tim yếu mềm nhất giữa giông bão cuộc đời.”

                                                                                          Người viết: Nguyễn Thị Vân Anh – Phạm Văn Đức
 

Tổng số điểm của bài viết là: 33 trong 10 đánh giá

Xếp hạng: 3.3 - 10 phiếu bầu
Click để đánh giá bài viết
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây